Tô Ngọc Nhu nghe vậy ngẩn ra, ngay sau đó thất thanh: "Ngươi lừa ta?"
"Bây giờ nói những điều này, còn ý nghĩa gì sao?" Thẩm Hàn Y đầu ngón tay khẽ búng, bốn thanh băng kiếm lơ lửng đồng thời phát ra tiếng kiếm minh trong trẻo.
"Ha..." Tô Ngọc Nhu đột nhiên che miệng cười khẽ, tiếng cười lại mang theo vài phần tự giễu: "Xem ra ta vẫn còn xem thường ngươi rồi."
Băng kiếm trong tay Thẩm Hàn Y không hề lay động: "Vì sao phải cho ta xem vật này?"




